← Ch.1357 | Ch.1359 → |
- Thái gia gia của ta nói, Thiên Đế là tồn tại trong vũ trụ mạnh nhất, dưới Đại Đạo, là vị Thánh Nhân thứ nhất.
Một tiểu hài tử hai tay chống nạnh cười nói, khuôn mặt tinh xảo, tràn đầy ngạo ý, lộ ra cực kỳ đáng yêu.
Hắn tên là Cơ Càn Khôn, chính là con nối dõi của Cơ Hạo Dạ.
Bây giờ Cơ Hạo Dạ cũng thành tựu Bán Thánh, Cực Viêm Ma Thần tộc đã sinh ra, địa vị tương đương Huyết Phệ Ma Thần.
Tuy Huyết Phệ Ma Thần có thể dựa vào ăn sinh linh mạnh lên, nhưng đạt tới Bán Thánh, tu vi sửng sốt không có chút tăng trưởng nào, bất đắc dĩ, Ma Cảnh Thương để hắn truyền thừa huyết mạch xuống dưới, bây giờ, Huyết Phệ Ma Thần tộc chính là chủng tộc cực kỳ đáng sợ trong vũ trụ.
Trừ cái này ra, Hỗn Độn sinh linh còn lại cũng nhao nhao Giác Tỉnh huyết mạch, làm nhóm sinh linh có linh trí đầu tiên của Hỗn Độn sơ khai, Hỗn Độn sinh linh được trời ưu ái, mỗi một vị đều được Đại Đạo giao phó huyết mạch thiên phú siêu việt chúng sinh.
Đi qua hơn mấy trăm ngàn năm, Hỗn Độn sinh linh cũng riêng phần mình hình thành chủng tộc, phát triển thế lực.
Ma Cảnh Thương mắt thấy Thiên Đế cùng Vận Mệnh đại chiến, liền bế quan tu luyện, Thương Xá Khôi nắm đại quyền của Ma tộc, do Ly Võ Ma Tôn phụ tá.
Tuy vũ trụ vẫn lấy Ma tộc vi tôn, nhưng so với thời kỳ Hỗn Độn đại địa, lực khống chế của Ma tộc hạ xuống trên diện rộng, các lộ thế lực như nấm mọc sau mưa toát ra.
- Xác thực như thế, Càn Khôn nói đúng, Thiên Đế chính là vị Thánh Nhân thứ nhất.
Lão giả cười ha hả nói, mặt mũi hắn hiền lành, chính là viện trưởng trong Thiên Đế thư viện, cũng là một Hỗn Độn sinh linh.
Thiên Đế Thư Viện là một kế hoạch trước đó Tần Quân liền chuẩn bị xong, do Hoắc Khứ Bệnh, Hi Linh Nữ Đế, Khổng Thánh Nhân cộng đồng thôi động, trong Thiên Đế thư viện có không ít đệ tử Nho Gia làm đạo sư, mà viện trưởng chính là sinh linh năm đó nghe Tần Quân giảng đạo, tên là Tần Cung Thiên!
Trong vũ trụ, dưới Thánh Nhân, cường giả hạng nhất, Bán Thánh đỉnh phong!
- Viện trưởng, khi nào Thiên Đế trở về?
Một thiếu nữ chống cằm hiếu kỳ hỏi, bọn họ đều là thiên tài đến từ các gia tộc đỉnh cấp trong Thiên Đế Đại thế giới, nếu không vì sao có tư cách tiếp nhận viện trưởng dạy bảo.
Cơ Càn Khôn hừ nói:
- Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ đích thân đi đón Bệ Hạ!
Làm đời sau của Cơ Hạo Dạ, Cực Viêm Ma Thần tộc truyền thừa một lý niệm, khắc sâu vào huyết mạch.
Đời đời kiếp kiếp tôn kính Thiên Đế, Thiên Đế lớn nhất!
- Chỉ giỏi ba hoa, còn không mau ngồi xuống!
Tần Cung Thiên nhịn không được trừng Cơ Càn Khôn một cái, tức giận nói:
- Cũng không cân nhắc mình một chút, Thiên Đế Bệ Hạ còn cần ngươi đi đón?
Cơ Càn Khôn vò đầu cười hắc hắc, sau đó ngồi đàng hoàng.
Thiếu niên thiếu nữ còn lại thì bắt đầu truy vấn Thiên Đế có phong thái như thế nào, khiến cho Tần Cung Thiên cũng lâm vào trong nhớ lại.
Năm đó thời điểm nghe Thiên Đế giảng đạo, tuy dài dằng dặc, nhưng bây giờ mỗi lần hồi tưởng lại, hắn cũng không khỏi tách ra mỉm cười.
- Ồ! Viện trưởng! Trên trời có ánh sáng!
Lúc này, một thiếu niên bỗng nhiên đứng dậy, chỉ thiên khung sợ hãi nói.
Sau khi Đại thế giới hình thành, mặt ngoài có linh khí bao trùm, hình thành thiên không, nhưng quang mang trong vũ trụ vẫn thỉnh thoảng sẽ hiển hiện ra.
Tần Cung Thiên quay đầu nhìn lại, đồng tử lập tức phóng đại.
Sâu trong vũ trụ.
Thân hình của Tần Quân cùng Bạch Đế còn giao thoa, nhưng khí thế của Bạch Đế bắt đầu yếu bớt, trái lại Tần Quân, hóa thành Cực Viêm Ma Thần Chân Thân, Hồng Mông Đế Kiếm bắn ra huyết quang, khí thế như hồng, dài đến trăm trượng.
Chiến đấu hơn mấy trăm ngàn năm, Tần Quân không có chết lặng, ngược lại lâm vào loại cảm giác huyền ảo khó giải thích nào đó.
Tuy cách Thánh Nhân cảnh viên mãn còn rất xa, nhưng thực lực của hắn lại mạnh hơn rất nhiều, tuyệt không phải tu luyện vài chục vạn năm có thể đạt tới.
Năm Đại Đạo Sinh Thiên Hoàn ở trong vũ trụ xoay tròn, Bạch Đế nắm Vận Mệnh Liêm Đao, một bên cùng Tần Quân chiến đấu, một bên phòng ngự Đại Đạo Sinh Thiên Hoàn.
Rõ ràng hôm nay hắn đã không có cường thế như trước kia, trước kia còn có thể đụng tới Vô Cực Hồng Mông bào của Tần Quân, hiện tại ngay cả đụng cũng không đụng tới, so sánh với Tần Quân, phảng phất như kiệt lực.
- Vận Mệnh Chi Luân bao trùm Vận Mệnh.
Hai mắt Tần Quân nhắm chặt, nội thị lấy Vận Mệnh Chi Luân như La Bàn kim sắc.
Lơ lửng ở bên cạnh Tử Vi Đế Tinh Đạo Quả, Vận Mệnh Chi Luân phóng hào quang nhỏ yếu.
- Ngươi đến cùng là ai.
Bạch Đế cắn răng hỏi, Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ của Tần Quân có thể suy yếu Vận Mệnh lực của hắn, mấu chốt nhất là trong cơ thể Tần Quân tựa hồ cất giấu cái gì, để hắn càng kinh hãi.
Tần Quân cũng không trả lời, chiến lâu như vậy, hắn cuối cùng nhìn thấy cơ hội hàng phục Bạch Đế, sao có thể nói nhảm với Bạch Đế nhiều.
Hồng Mông Đế Kiếm chém ra, kiếm khí nghìn vạn dặm, quét ngang mà đi, ánh sáng chiếu rọi vũ trụ tinh không.
Bạch Đế vô ý thức nâng Vận Mệnh Liêm Đao lên ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước, bị oanh thành tro bụi.
Nhưng một giây sau, Bạch Đế lần nữa khôi phục, huy động Vận Mệnh Chi Luân bổ về phía Tần Quân.
Phương thức chiến đấu của hắn, Tần Quân sớm đã mò thấy, nhắm mắt cũng có thể nhẹ nhõm tránh né.
Theo thời đại chư thiên vũ trụ giáng lâm, đại bộ phận lực chú ý của Vận Mệnh tập trung ở trên người Tần Quân, làm trễ nải hành trình mà mình nên làm, khiến cho Vận Mệnh dần dần yếu bớt, ẩn ẩn có tư thế bị Đại Đạo bài xích.
Đại Đạo tương đương với chủ hệ thống, Vận Mệnh là hệ thống con, nếu hệ thống này không đủ ưu hóa, Đại Đạo sẽ đổi một Vận Mệnh mới.
Đây chính là kết cục Vận Mệnh không muốn nhìn thấy.
Giờ phút này Bạch Đế đã có thoái ý, nhưng hắn cách Mệnh thành quá xa, không cách nào trở lại bên người Vận Mệnh.
Bạch Đế như một phân thân của Vận Mệnh, hơn nữa quan hệ mật thiết, nếu hắn vẫn lạc, Vận Mệnh sẽ bị thương nặng.
Thừa dịp Bạch Đế phân thần, Tần Quân lần nữa thi triển Hồng Mông Phá Mệnh Chỉ, chôn vùi.
Trong điện quang hỏa thạch, Tần Quân đột nhiên mở mắt, thân hình xê dịch, đi ra ngoài vạn dặm, tay phải lật ra, Vận Mệnh Chi Luân xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Cùng Vận Mệnh chiến đấu thời gian dài như vậy, Tần Quân chưởng khống Vận Mệnh Chi Luân đã xưa đâu bằng nay.
Hiện nay, đã có thể nhẹ nhõm thôi động Vận Mệnh Chi Luân, chỉ bất quá khoảng cách dùng Vận Mệnh Chi Luân tiến hành Thời Không Xuyên Toa, còn kém một chút.
Ông...
Vận Mệnh Chi Luân rung động kịch liệt, bỗng nhiên bắn ra cường quang, Bạch Đế xuất hiện ở trước mặt Tần Quân, vừa khôi phục thân hình, liền bị cường quang bao lại.
- Đây là cái gì?
Bạch Đế hoảng sợ nói, hắn ngạc nhiên phát hiện mình không thể động đậy.
Vận Mệnh Chi Luân tựa hồ có một cỗ lực lượng thần kỳ, có thể khắc chế Vận Mệnh, để Bạch Đế ngưng kết ở trong Vận Mệnh Chi Luân.
- Hệ thống, tiếp xuống nên làm cái gì?
Trong lòng Tần Quân hỏi, dựa vào Vận Mệnh Chi Luân giam cầm Bạch Đế, đã là cực hạn của hắn.
- Hệ thống sẽ trợ giúp ký chủ.
Hệ thống cấp tốc trả lời, đang khi nói chuyện, Tần Quân chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng kỳ dị chảy qua gân cốt bách hải, sau cùng theo lòng bàn tay trái toát ra, rót vào trong Vận Mệnh Chi Luân.
Sắc mặt của Bạch Đế đột nhiên biến đổi.
- A a a...
Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong miệng hắn truyền ra, vang vọng toàn bộ tinh không, thậm chí để không ít sinh linh ở Đại thế giới phương xa nghe được.
- Không có khả năng, ngươi làm sao có vật kia, không có khả năng! Tuyệt đối không thể!
Bạch Đế điên cuồng nói, thống khổ cực hạn để hắn không dừng kêu thảm thiết.
Từ nơi sâu xa, một ký ức lẫm mà quen thuộc bỗng nhiên từ trong óc Tần Quân nổi lên, vô cùng kỳ dị.
← Ch. 1357 | Ch. 1359 → |