← Ch.1525 | Ch.1527 → |
Phóng thích Lữ Bố!
Nương theo thoại âm của Tần Quân rơi xuống, một thân ảnh màu đen cuồng mãnh từ giữa mi tâm hắn bay ra, khiến cho Hi Linh Nữ Đế ở trong ngực Tần Quân đột nhiên ngẩng đầu
Lữ Bố hóa thành Ám Thiên Ma Tổ, khí tức vô cùng tà ác, nhất là hắn còn người mang Hắc Ám Đại Đạo, để Hi Linh Nữ Đế rùng mình.
Bên cạnh Viêm Tuyên Đế Quân, Câu Trần Đại Đế, Lăng Vân Tà Tôn giật mình kêu lên
Áo choàng màu đen cuồng vũ ở không trung, Lữ Bố tay cầm Phương Thiên Họa Kích, đưa lưng về phía đám người Tần Quân, ánh mắt trước tiên rơi ở trên chiến đấu phía trước, Hỗn Độn Thần Chủ tư thái cuồng bá vô địch để hắn nhăn mày lại.
- Phụng Tiên! Giết tên kia cho trẫm!
Tần Quân trầm giọng hạ lệnh, ánh mắt của các Thần Ma đều rơi vào trên người Lữ Bố.
Thật mạnh.
Doanh Chính, Tôn Ngộ Không, Đế Giang, Đế Tuấn, Chúc Cửu Âm, Tiết Nhân Quý, Lôi Chấn Tử... đều hãi hùng khiếp vía
Ở trong cảm giác của bọn hắn, Lữ Bố so với Đông Hoàng Thái Nhất không kém chút nào.
- Tuân mệnh!
Lữ Bố ứng thanh nói, nói xong, thả người nhảy lên, hóa thân thành bóng đêm vô tận quét sạch chiến trường.
- Lại một tên Hồng Mông Dung Đạo cảnh hậu kỳ?
Nhậm Ngã Tiếu ngẩng đầu nhìn lại, biểu lộ mang theo vẻ kinh ngạc.
Tần Quân chú ý tới thần sắc của hắn biến hóa, tâm lý mừng thầm, rốt cục động dung đi!
- Nghiệt Súc! Đừng muốn ngông cuồng!
Tiếng gầm gừ của Lữ Bố vang vọng Tinh Đạo bảy màu, tuy chấn kinh khí tức của Hỗn Độn Thần Chủ, nhưng hắn không kịp hỏi nhiều, Tần Quân để hắn chiến, hắn liền chiến!
Hắc Ám Đại Đạo rót vào Phương Thiên Họa Kích cấp tốc biến thành Đạo Binh, Lữ Bố hóa thành một trường hồng màu đen xuyên toa tinh không, cấp tốc đụng vào Hỗn Độn Thần Chủ.
Bang...
Phương Thiên Họa Kích cùng Hắc Mâu va chạm, đóm lửa vô số, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Hỗn Độn Thần Chủ vẫn lạnh lùng như cũ, cũng không có bởi vì Lữ Bố xuất hiện mà sinh ra biến hóa.
Oanh...
Thân thể của Hỗn Độn Thần Chủ đột nhiên bộc phát ra cường quang, chấn Lữ Bố bay ra ngoài, nhưng Lữ Bố cũng không có giống đám người Đông Hoàng Thái Nhất, bị oanh ra khoảng cách rất lớn, vẻn vẹn ngàn mét, hắn liền ổn định thân hình.
- Rất tốt!
Lữ Bố vỗ vỗ lồng ngực, diện mục trở nên hung ác, trong đôi mắt sát ý như đuốc.
Triệu Vân biến thành Thái Thương Ngân Long lần nữa đánh tới, Bạch Khởi, Na Tra, Lý Tồn Hiếu từ phương hướng khác nhau lao đến, Hỗn Độn Thần Chủ bị vây quanh, không chỗ có thể trốn, nhưng hắn không có ý tứ chạy trốn.
- Linh Hồn Phược Đạo!
Hắc Vô Thường cao giọng nói, đỉnh đầu của Hỗn Độn Thần Chủ bỗng nhiên xuất hiện một lỗ đen, ngay sau đó vô số xích sắt như mưa to tầm tã rơi xuống, Bạch Vô Thường không có nhàn rỗi, lưỡi hái không ngừng vung vẩy, đao khí tứ ngược, phong tỏa không gian trong vòng nghìn dặm
Nguyên Sơ đại đế thấy hãi hùng khiếp vía, nhiệt huyết của hắn cũng bị nhen lửa, thầm nghĩ:
- Những người này quá mạnh!
Vừa nghĩ, hắn vừa giang hai cánh tay, phía sau dâng lên năm Thập Tự Giá kim sắc, khí thế khinh người.
- Lăn...
Hỗn Độn Thần Chủ một tay huy động Hắc Mâu, gào thét nói, âm thanh truyền khắp trên trăm Đại Đạo Vị Diện, chấn nhiếp sinh linh chư thiên.
Oanh! Oanh! Oanh
Từng Hỗn Độn chi khí từ trong cơ thể hắn bạo phát, như mũi tên cuồng xông về các phương hướng khác nhau, đánh tan công kích của mọi người.
Mặc dù bị chín cường giả Hồng Mông Dung Đạo cảnh vây công, Hỗn Độn Thần Chủ vẫn biểu hiện được vô cùng cường thế.
- Mau lui lại!
Sở Điệu Thánh Tổ một bên nói, một bên bay về phía sau, chiến đấu liên lụy phạm vi càng lúc càng rộng, làm bọn hắn không thể không lui lại.
- Đồ nhi.
Bạch Đế lo lắng nhìn qua Tần Quân, nhưng lấy tu vi của hắn, căn bản không giúp được Tần Quân, lưu lại ngược lại sẽ liên lụy.
Đông Hoàng Thái Nhất cùng Lữ Bố đồng thời giết tới trước người Hỗn Độn Thần Chủ, hai người đều đạt tới Hồng Mông Dung Đạo cảnh hậu kỳ, có thể đối cứng Hỗn Độn chi khí, hai người liên thủ, đánh cho Hỗn Độn Thần Chủ bắt đầu lui lại.
Sơ Thái Dương Chân Hỏa hóa thành hàng ngàn hàng vạn Hỏa Long quấn quanh Hỗn Độn Thần Chủ, Lữ Bố càng cường thế, hai tay huy động Phương Thiên Họa Kích, Hắc Ám Đại Đạo khiến cho toàn thân hắn trở nên Ám Hắc, thôn phệ lấy Hỗn Độn chi khí.
- Gia hỏa này quá mạnh.
Na Tra lau đi máu tươi ở khóe miệng, lần nữa giết tới, Lý Tồn Hiếu, Nguyên Sơ đại đế, Bạch Khởi, Hắc Bạch Vô Thường cũng như thế, đáng tiếc, bọn hắn vừa lên liền bị Hỗn Độn Thần Chủ đánh bay, nhưng rất kiên nhẫn, làm cho Hỗn Độn Thần Chủ không thể làm gì.
Chín cường giả Đại Tần đại chiến Hỗn Độn Thần Chủ, chiến đấu cũng không có nghiêng về một phía như chúng sinh tưởng tượng.
Những sinh linh một bên lui lại một bên ngắm nhìn kia, tất cả đều há to mồm, con mắt nổi lên, khó có thể tưởng tượng mình chứng kiến hết thảy.
- Đại Tần thiên đình thật mạnh.
- Đây chính là thủ hạ của Thiên Đế à, thật là khủng khiếp, đây là muốn nghịch tập Hỗn Độn Thần Chủ?
- Không có khả năng! Khí thế của Hỗn Độn Thần Chủ vẫn như cũ là mạnh nhất.
- Đáng tiếc, chúng ta theo không kịp tốc độ bọn hắn chiến đấu, không cách nào phân biệt ai chiếm thượng phong.
- Thiên Đế quá bá khí, ngồi xem chiến đấu, Cổ Thánh Đế Đạo ai có thể so sánh?
Các sinh linh nghị luận ầm ĩ, bởi vì quá mức chấn kinh, bọn hắn thậm chí quên bận tâm lãnh tụ của mình, điên cuồng khen ngợi Thiên Đế.
Cũng không trách bọn hắn, bởi vì tất cả bá chủ Đại Đế cũng như thế.
So với Thiên Đế, bọn hắn càng chán ghét Hỗn Độn Thần Chủ.
Cơ hồ tất cả Đại Đạo Vị Diện đều có huyết hải thâm cừu với Hỗn Độn Thần Chủ, nhìn thấy các Thần Tướng của Đại Tần thiên đình áp chế Hỗn Độn Thần Chủ, bọn hắn không kiềm hãm được kích động lên.
Phốc...
Na Tra bị Hỗn Độn Thần Chủ xé mở một cánh tay, máu tươi vẩy ra, đau đến Na Tra tiếng kêu thảm thiết.
Đông Hoàng Thái Nhất huy quyền đập tới, Sơ Thái Dương Chân Hỏa hóa thành sóng lửa ngăn cách Na Tra cùng Hỗn Độn Thần Chủ, lúc này, Lữ Bố giơ cao Phương Thiên Họa Kích vung xuống
- Đương...
Hắc Mâu cùng Phương Thiên Họa Kích tấn công, sinh sinh âm thanh va chạm đinh tai nhức óc, trăm tỉ dặm tinh không nổi sóng.
Lữ Bố cắn răng, dùng hết toàn lực, muốn đánh gãy Hắc Mâu, nhưng mà Hỗn Độn Thần Chủ phong khinh vân đạm, tay trái đẩy ra, liền chấn hắn bay ra ngoài.
Tinh Đạo bảy màu cắt đứt càng lúc càng lớn, đã dài đến trăm tỉ dặm, còn đang không ngừng khuếch trương, linh khí chui ra hư vô phía ngoài, khiến cho Tinh Đạo bảy màu cuồng phong tứ ngược.
Hi Linh Nữ Đế thao túng Thiên Đế Thạch Điện lui lại, tránh đi phong ba chiến đấu.
- Tình huống không thể lạc quan.
Viêm Tuyên Đế Quân cắn răng nói, hận không thểể mình tham chiến, đáng tiếc thực lực hoàn toàn không đủ tư cách.
Tần Quân hơi nhướng mày nói:
- Khổng Tuyên!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trên Thiên Đế Thạch Điện bị hù dọa, toàn bộ nhìn về phía Tần Quân.
Đây là còn muốn đề bạt cường giả?
Khổng Tuyên lách mình đến trước mặt Tần Quân, cố nén kinh hỉ, run giọng nói:
- Có mạt tướng!
Hắn chờ cơ hội này, đã đợi rất lâu!
- Còn nhớ rõ thời điểm đại chiến Dương Bắc Minh không?
Tần Quân mặt không thay đổi hỏi, đồng thời ở trong lòng phân phó nói:
- Để Khổng Tuyên cực hạn giác tỉnh!
Khổng Tuyên tính cách cao ngạo, sẽ không làm ra sự tình ruồng bỏ Chủ Công.
Khổng Tuyên ngẩn người, trong đầu hiện lên Tần Tiên Lục Thần đại chiến Dương Bắc Minh, còn chưa chờ hắn kịp phản ứng, liền bị lỗ đen trên đỉnh đầu Tần Quân hút vào trong đó.
- Bệ Hạ.
Hi Linh Nữ Đế nhìn Tần Quân, nhẹ giọng gọi.
Tần Quân cúi đầu nhìn nàng nhoẻn miệng cười, ấm nhẹ nhàng nói:
- Đừng sợ, trẫm còn muốn đường đường chính chính cưới ngươi.
Hi Linh Nữ Đế nghe xong, tâm đều hóa lỏng, trên mặt tuyệt mỹ lãnh diễm toát ra nụ cười hạnh phúc.
← Ch. 1525 | Ch. 1527 → |